Yên Vũ gật đầu. Trước mắt lại nhiều lần loé lên đôi mắt vừa vô cùng giống hắc diệu thạch vừa giống như màu sắc rực rỡ của Tuyên Thiệu.
“Công tử, người đến!” Lộ Nam Phi bên ngoài xe ngựa thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ tập trung tư tưởng gật đầu.
Một cỗ kiệu tám người khiêng ra khỏi cửa cung. Sau khi ở trên đường cái được một hồi, cỗ kiệu quẹo vào một hẻm nhỏ bên đường. Người trong kiệu lại đổi ngồi một chiếc xe ngựa, xuyên qua ngõ hẻm đi về hướng nam.
“Đi về hướng nam.” Yên Vũ nói.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, bảo bên ngoài xe. “Đi.”
Lộ Nam Phi điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về hướng nam.
“Dừng lại!” Được một khoảng thời gian, Yên Vũ lập tức bảo.
Lần này không cần Tuyên Thiệu bảo, Lộ Nam Phi đã ghìm cương xe ngựa.
“Người đó dừng lại, đổi thành cưỡi ngựa đi.” Yên Vũ nói.
Trong xe ngựa của Tuyên Thiệu chỉ đốt một ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp lại có thể nhìn ra sắc mặt Yên Vũ hơi trắng bệch, cùng với lớp mồ hôi mịn trên trán.
“Người đó đi trở về.” Yên Vũ nhíu mày nói.
Tuyên Thiệu gật đầu.
Trong xe ngựa tạm thời yên tĩnh trở lại.
Yên Vũ nghe thấy trong xe tiếng tim đập thình thịch của hai người cùng với tiếng hít thở dài của Tuyên Thiệu.
“Đi hướng tây.” Yên Vũ nghe thấy âm thanh của người đó xa dần, nói.
Đi đi ngừng ngừng như vậy, thỉnh thoảng có đoạn chạy như bay, rốt cuộc sau một canh giờ người cưỡi ngựa dừng lại bên ngoài toà nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673358/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.