Ban đầu, Lâm Ngọc Dao giật mình, nhìn thấy lo lắng trên mặt Yên Vũ thì khẽ cười an ủi: “Yên Vũ cô nương đừng sợ, lão gia rất nhân từ, nhất định sẽ không trách phạt ngươi đâu.”
“Biểu tiểu thư cho rằng lão gia kêu nô tỳ đến là vì trách phạt nô tỳ sao?” Yên Vũ nghe ra trong giọng nói của nàng ta có chút hả hê, nhịn không được hỏi ngược lại.
Trên mặt Lâm Ngọc Dao cứng lại. “Ta, ta không có nói như vậy a!”
Linh Lung tức giận nói: “Tiểu thư nhà ta có ý tốt an ủi ngươi, ngươi đừng có không biết lòng tốt!”
Trên mặt Lâm Ngọc Dao đã lộ ra uất ức đến cực điểm, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
Yên Vũ chỉ lo nàng ta khóc lên ở trước mặt mình, khiến cho nhìn thấy còn tưởng rằng nàng làm tớ mà lấn chủ. Liền nhanh chóng khom mình. “Không dám để cho lão gia đợi lâu, nô tỳ cáo lui trước.”
Không đợi Lâm Ngọc Dao mở miệng, nàng đứng dậy ra khỏi viện.
Vào chủ viện, nàng lắng tai nghe thấy Tuyên đại nhân đang ở trong phòng khách tiếp khách.
Tuyên Thiệu không có ở đó, nhưng trong phòng khách lại có một giọng nói mà nàng quen.
Nàng thả chậm bước chân, chăm chú lắng nghe, người đến hẳn là Nghiêm Yến Sinh?
Đúng rồi, Tuyên Thiệu đập thôn trang của gia đình hắn, gia đình hắn sao không lại tìm tới cửa? Tuyên đại nhân kêu nàng đến, mục đích là… Không phải là Nghiêm Yến Sinh chưa từ bỏ ý định, muốn bắt nàng trở lại cho Mục Thanh Thanh xả giận chứ?
Hôm nay Tuyên Thiệu không có ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673369/chuong-64-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.