Hai ngày sau, Mục Thanh Thanh rốt cuộc được Lưu Tố mang đến tin tức tốt.
Hắn móc nối gặp được Cao Khôn, đồng thời hẹn gặp Cao Khôn ở ngoài cung.
Mục Thanh Thanh đã sớm chờ gặp gỡ cùng Cao Khôn ở trong gian phòng bao mà Lưu Tố đã an bài.
Nhưng vẫn dùng nón vây màu trắng che mặt.
Muộn hơn nửa canh giờ Cao Khôn mới đến. Dáng vẻ thật kiêu căng.
Khi cửa gian phòng bao mở ra, Cao Khôn đứng ở cửa, lúc nhìn thấy bên trong không phải là Lưu Tố, mà là một cô gái đội nón vây thì hắn đã cất bước định rời đi.
“Sao vậy? Lâu rồi không gặp, Cao tổng quản không chào hỏi đã muốn đi sao?” Mục Thanh Thanh thưởng thức chung trà trong tay, cừơi nói.
Cao Khôn nghe được giọng nói truyền ra bên trong phòng bao, lập tức toàn thân đều cứng lại.
Hắn chần chờ hướng về bên trong phòng bao, nhìn cô gái đội nón vây.
Hắn quá quen với giọng nói của Mục Thanh Thanh. Sở trường trước kia của Mục Thanh Thanh chính là ca hát, giọng hát thanh thoát, dịu dàng quyến rũ lòng người. Giọng nói cũng ngọt ngấy khiến người ta nghe qua là khó quên.
Nhưng đã mấy năm rồi chưa từng nghe qua giọng của nàng ta.
Hơn nữa, từ sau khi cha nuôi mang theo nàng ta rời khỏi Cao phủ thì mình đã không có gặp qua nàng ta.
Nghe cha nuôi nói, là Tuyên Thiệu bắt đi Mục Thanh Thanh. Cha nuôi nói không cần cứu người.
Hắn vốn tưởng rằng ý của cha nuôi là Mục Thanh Thanh chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Hôm nay lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/406015/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.