Dường như Diệp Cô Thâm rất lấy bả vai của cô để ngủ, suốt một đêm, hình như đều là tư thế này.Ôm cô, đầu chôn ở đầu vai của cô, ngủ rất sâu.Đợi lúc Diệp Cô Thâm tỉnh lại, là nửa giờ sau.Tuế Tuế giống như con mèo nhỏ, từ trong ngực của anh, chạy vào trong phòng tắm.Diệp Cô Thâm ngồi trên giường nghe tiếng nước chảy, chạy nhanh như vậy, lo anh sẽ ăn cô sao?Diệp Cô Thâm đưa cô đến trường học, trên xe, Đường Tuế Như nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trước kia cô vẫn luôn sống ở Ninh Thành phía nam, nếu như không phải thi đỗ Đại học Kinh Thị, cũng sẽ không về.Cả nhà cưng chiều cô, cô vừa đi, ba mẹ cũng đi từ Ninh Thành đến, bên Ninh Thành giao cho hai vợ chồng bác cả.Trước kia ông nội nuôi ở Diệp gia với cô, sự thật chỉ là một danh từ mà thôi.Cuối tuần đi Diệp gia, cô có thể để ba mẹ đi cùng chống đỡ được không?Cảm thấy hơi thở của mình không đủ nha!"Nghĩ gì vậy? Đang nghĩ bản thân có muốn cùng đi quốc phòng sinh hay không sao?" Bỗng nhiên Diệp Cô Thâm nói gần vào tai cô.Hơi thở nóng rực, làm cô tê tê một hồi, ngồi một cách nghiêm chỉnh: " Mới không phải! Chú Diệp anh chết tâm đi! Em mới không đi quốc phòng sinh!""Ừ. Tối hôm qua anh đã chết tâm rồi."Biết cô không thích, anh chỉ nói một chút, nếu như cô có thể đồng ý, đương nhiên càng tốt, nếu như cô không đồng ý, anh cũng sẽ không ép buộc cô.Nghe anh nói một câu bình tĩnh như vậy, Đường Tuế Như hơi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-chieu-co-vo-nho/1150672/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.