“Được rồi! Nhưng em thật sự không có dụ dỗ anh!” Cô chớp chớp đôi mắt to, cái miệng nhỏ căng mọng hơi chu ra.Cực kỳ cô tội.“Ừ, Nhuyễn Nhuyễn không có dụ dỗ anh, là anh không chịu nổi bị dụ dỗ.” Diệp Cô Thâm vuốt vuốt cái mũi nhỏ của cô, đầu ngón tay thon dài, còn có khí tức nhàn nhạt tươi mát.“Em muốn cho nhiều hành một chút! Em thích!” Cô cười tủm tỉm đưa ra yêu cầu.“Được.”Toàn bộ quá trình Diệp Cô Thâm đều để cô ở trước mặt, ánh mắt của Tuế Tuế không ngừng nhìn anh, nghĩ thầm sao anh lại có thể đẹp trai như vậy chứ!Mì hải sản thơm ngào ngạt ra lò, Tuế Tuế đã sắp chảy nước miếng rồi.Cảm thấy càng thêm đói bụng.Thân thể của cô nhẹ bẵng lên, bị Diệp Cô Thâm ôm xuống bục nấu ăn.Cô bỗng nhiên có cảm giác mình giống như một đứa nhỏ bị chiều hư.Nếu có một phụ huynh như Diệp Cô Thâm, không biết về sau đứa nhỏ sẽ biến thành cái dạng gì!Nhất định sẽ rất ưu tú!Diệp Cô Thâm ngồi ở đối diện nhìn cô ăn, còn mình thì tự rót một ly rượu.“Anh uống rượu?” Tô mì của cô khá lớn, có thể chia cho anh ăn một chút.“Muốn uống một chút, em nếm thử không?”“Không muốn!” Cô vẫn nên tiếp tục ăn mì thôi!Nhưng đàn ông thật sự thích uống rượu như vậy sao?“Chú Diệp, anh không cần đồ ăn nhắm rượu sao?” Cô nghiêng đầu hỏi, trong phòng bếp chắc sẽ có rất nhiều ăn!“Có em ở đây, còn cần đồ ăn nhắm rượu gì nữa?” Anh nhìn cô là no rồi.Cô mới không phải vạn năng!Cô tiếp tục ăn ăn, bỗng nhiên nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-chieu-co-vo-nho/1150692/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.