Đến gần trưa, Tô Tiểu Triết đã nhịn ăn suốt một đêm cộng thêm nửa ngày, môi khô nứt nẻ, bụng đói đến mức kêu “ục ục”.
Tô Tiểu Triết tự nhủ: Tôi không đói, tôi không đói chút nào. Tôi hoàn toàn không thèm bánh bao nhân thịt, hoành thánh nhỏ, vịt quay hay móng giò hầm. Tựa như ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, Tô Tiểu Triết thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đói đến mức sinh ảo giác rồi? Chợt thấy rèm trướng bị vén lên, nhị thẩm Tào lại xuất hiện, tay bưng một mâm đồ ăn. Tô Tiểu Triết vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: Nhị thẩm đặt khay gỗ xuống đất, thở dài một tiếng: Tô Tiểu Triết vội vàng bước tới, nhìn thấy có canh đậu hũ và hai cái bánh bao hấp, cô liền cầm một cái lên, nhưng chưa kịp đưa vào miệng đã dừng lại: “Nhị thẩm, thẩm có gặp được ca ca của cháu không?” Nhị thẩm hỏi: Tô Tiểu Triết nói: Nhị thẩm lại thở dài một tiếng. Tiếng thở dài đó khiến lòng Tô Tiểu Triết như thắt lại: Nhị thẩm nói: Tô Tiểu Triết gượng cười: Nhị thẩm hỏi: Tô Tiểu Triết không ngập ngừng lấy một giây: Nhị thẩm hỏi tiếp: Tô Tiểu Triết
“Nhị thẩm!”
“Đến, ăn chút gì đi.”
“Làm sao thế?”
“Thẩm có thể... mang chút đồ ăn cho ca ca cháu không?”
“Nhị thẩm, đừng dọa cháu… Ca ca cháu… Ca ca cháu không sao chứ?”
“Tiểu Triết, con nói thật với thẩm đi.”
“Nhị thẩm, cháu nói với thẩm toàn là thật mà.”
“Vậy được, thẩm hỏi con, các con thật sự không phải người Khương sao?”
“Thật sự không phải.”
“Thế các con có phải người Đại Chu không?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2765447/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.