Bà Đặng biết điều, sớm cáo từ rời đi.
Lâm Việt bảo Tô Tiểu Triết tiếp tục nằm nghỉ, không được xuống giường. Anh tự mình nấu một nồi cháo, bưng đến trước mặt cô.
Tô Tiểu Triết nhận lấy, đưa lên ngửi thử: "Thơm quá."
Lâm Việt nói: "Anh có cho thêm táo đỏ, tốt cho sức khỏe của em."
Tô Tiểu Triết thở dài, từ câu "uống nước nóng đi" mà tiến hóa thành nấu cháo tận tay, độ "bạn trai tuyệt vời" này đúng là hết thuốc chữa.
Lâm Việt hiểu lầm: "Không ngon à?"
Tô Tiểu Triết vội nói: "Ngon, ngon lắm." Rồi uống một ngụm lớn, quả nhiên bị sặc ngay.
Lâm Việt ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ vai cô: "Từ từ thôi. Đừng vội."
Tô Tiểu Triết ho xong, thở hổn hển: "Sao anh lại đến đây? Không phải nói là không được nghỉ à?"
Lâm Việt đáp: "Anh năn nỉ Mộ Dung mãi mới xin được."
Tô Tiểu Triết hỏi: "Vậy sao anh biết hôm nay em… em không khỏe?"
Lâm Việt trả lời: "Anh không biết."
Tô Tiểu Triết ngạc nhiên.
Lâm Việt tháo một túi nhỏ đeo bên hông xuống, nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay ra, đặt túi vào.
Tô Tiểu Triết hỏi: "Cái gì đây?"
Lâm Việt nói: "Tiền lương của anh."
Tô Tiểu Triết vội đẩy lại: "Đưa em làm gì? Anh giữ đi."
Lâm Việt hỏi lại: "Trước đây chúng ta nói sao nhỉ?"
Tô Tiểu Triết giả ngơ: "Hả? Nói gì rồi cơ?"
Lâm Việt: "Tiền của anh, do em quản."
Tô Tiểu Triết nhìn túi tiền, rồi nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, đột nhiên nói: "Được rồi, em nhận."
Lâm Việt không ngờ cô đồng ý nhanh vậy, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2767905/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.