Sáng sớm hôm sau.
Hiếm khi thấy gương mặt của Hựu Thanh nghiêm nghị như vậy.
Đồ Thế Kiệt thì cứ như gặp phải ma quỷ:
“Là ngươi? Không ngờ lại là ngươi phụ trách việc này?”
Hựu Thanh mím môi, lạnh nhạt nói:
“Đồ đại nhân cho rằng nữ tử thì không thể đảm đương trọng trách à?”
Đồ Thế Kiệt đáp dứt khoát:
“Tất nhiên rồi.”
Trong lòng Hựu Thanh cười lạnh.
Đồ Thế Kiệt gãi đầu:
“Đúng là vận xui.”
Hựu Thanh nói:
“Nếu Đồ đại nhân không muốn, vậy Hựu Thanh có thể đi một mình.”
Đồ Thế Kiệt vội vàng nói:
“Khoan đã! Dù gì đây cũng là lệnh của Mộ Dung tướng quân... ta đi với ngươi.”
Tô Tiểu Triết nhìn hai người, ngạc nhiên:
“Ờ… hai người cãi nhau xong chưa vậy?”
Hựu Thanh đáp:
“Ta nào dám tranh cãi với Đồ đại nhân.”
Đồ Thế Kiệt hừ một tiếng:
“Miệng lưỡi sắc bén, lát nữa mà đi không nổi thì đừng có mà kéo chân ta.”
Ba người rời khỏi thôn, tiến vào trong núi, suốt dọc đường đều im lặng.
Hựu Thanh chỉ tay sang phải, Đồ Thế Kiệt liền cắm một cây tre sơn đỏ làm dấu.
Hựu Thanh lại chỉ sang trái, Đồ Thế Kiệt lại cắm một cây tre khác.
Hựu Thanh chỉ lên trên, Đồ Thế Kiệt nhìn lên ngọn cây, mặt mày sa sầm:
“Đo đất mà còn phải trèo cây à?” Hắn quay sang hỏi Tiểu Triết.
Tô Tiểu Triết miễn cưỡng:
“Chắc là… phải vậy…”
Đồ Thế Kiệt nghiến răng, xắn tay áo leo lên cây.
Tô Tiểu Triết khẽ hỏi:
“Hựu Thanh, em không ưa Đồ đại nhân à?”
Hựu Thanh mỉm cười:
“Sao lại vậy được.”
Trong nụ cười có sát khí.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2777010/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.