Lâm Việt bước đến trước cửa, đẩy cửa ra.
Bên ngoài, Tô Tiểu Triết đang ngồi xổm.
Lâm Việt cúi người đưa tay ra, kéo lấy Tô Tiểu Triết, dắt cô quay trở lại trong phòng.
Tô Tiểu Triết im lặng hồi lâu, bất ngờ thốt lên:
“Anh cố tình.”
Lâm Việt bật cười:
“Tô Tiểu Triết, vết dao cắt lên mặt rất đau đấy. Anh sao lại tự chuốc khổ vào thân được.”
Tô Tiểu Triết nói:
“Anh nhìn em đi.”
Lâm Việt nhìn thẳng vào cô:
“Rồi sao?”
Tô Tiểu Triết hỏi lại:
“Anh nói cho em biết, rốt cuộc có phải anh cố tình không.”
Lâm Việt chăm chú nhìn vào mắt cô.
Trong đôi mắt ấy là phẫn nộ, phẫn nộ vì anh không biết tự chăm sóc bản thân. Nhưng nhiều hơn là bi thương—bi thương vì sự cố chấp của anh, bi thương vì cô bất lực chẳng thể thay đổi điều gì.
Lâm Việt cụp mắt, khẽ thở dài:
“Cứ xem như là ông trời thành toàn cho sự ích kỷ của anh đi. Anh không muốn cho em đường lui.”
Tô Tiểu Triết nói:
“Chỉ vì một đường lui thôi sao?”
Lâm Việt cười nhạt:
“Em xem, giờ đừng nói là Khả Điển, đến cả quận chúa Nhu Nhược từng khóc lóc đòi gả cho anh cũng bỏ chạy rồi.”
Tô Tiểu Triết hít hít mũi.
Lâm Việt cầm tay cô, đặt lên hai vết sẹo trên mặt mình, giọng dịu dàng:
“Tô Tiểu Triết, bây giờ ngoài em ra, chẳng còn ai muốn anh cả.”
Tô Tiểu Triết đáp:
“Sao lại không có ai muốn anh?”
Lâm Việt nói:
“Em nghĩ nhìn thấy gương mặt này, còn ai không sợ hãi chứ?”
Tô Tiểu Triết gạt tay ra, thẳng thắn nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2779479/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.