Từ ánh mắt của Tống Nguyên Nguyên, Bùi Vũ Ninh có thể đoán được là người nào đó đại giá quang lâm.
Trong nhóm của họ trừ Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ sợ Chu Thời Duật ra thì đều giống Tống Nguyên Nguyên vậy, thấy Chu Thời Duật đều sẽ nề nếp đứng dậy chào hỏi: “Anh Duật đến ăn trưa à.”
Bùi Vũ Ninh ung dung quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt Chu Thời Duật nhìn sang.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Bùi Vũ Ninh thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, cô hơi chột dạ quay đầu lại làm như không có chuyện gì, giả vờ uống nước. Cô đang nghĩ xem có nên tùy tiện chào hỏi vài câu hay không thì thấy Chu Thời Duật dường như không có ý muốn nói chuyện với cô, mặt anh không biểu cảm, trực tiếp lướt qua hai người đi vào phòng bao.
Bầu không khí lặng như tờ.
Tống Nguyên Nguyên há miệng nhìn về phía Bùi Vũ Ninh.
Tin đồn hai người là đối thủ một mất một còn quả nhiên là không hề có tương tác với nhau. Chính điều này đã khiến Triệu Thạc Nhi càng thêm tự tin, lời nói cũng thêm vẻ ngạo mạn: “Nói rồi mà các người không tin.”
Nhìn thấy Triệu Thạc Nhi đi vào phòng bao với vẻ mặt đắc ý, Tống Nguyên Nguyên ngồi xuống ảo não nói: “Cậu nói cái gì không đâu, để cho cô ả Himalaya này làm chị dâu chúng ta sao mà được chứ. Sau này còn không phải là diễu võ dương oai trên đầu chúng ta à.”
“Không phải là cô ta đang khoe khoang với tớ à.” Bùi Vũ Ninh đương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-tu-nguyen/2449595/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.