"Cua"
Giọng nói ấm áp vang lên trong màn sương trắng. Không gian tĩnh lặng mờ mịt chỉ đủ để nhìn rõ gương mặt người đối diện. Thanh Phong đang đứng đấy, anh nhìn cô hiền lành và ấm áp.
- Cua không ngoan rồi, sao em lại đến tìm anh nữa rồi?
Trúc Chi không hểu gì hết cô chỉ biết nắm chặt lấy tay anh.
- Em nhớ anh.
- Cua, em có yêu anh không?
- Có! Em yêu anh, yêu rất nhiều.
Phong cười hiền anh xoa đầu cô.
- Vậy em về đi.
- Không em không muốn đi, em muốn ở đây với anh.
- Thế em có biết đây là đâu không?
- Không, em không biết nhưng chỉ cần có anh là được. Chỉ cần có anh thì em không còn sợ gì cả.
- Cua ngoa, nghe lời anh em về đi có người đang chờ em đấy!
Gió thốc mạnh lên sương khói mù mịt Phong biến mất trong vòng tay Trúc Chi.
"Không"
Trúc Chi hét lên rồi bừng tỉnh bởi cơn đau nhói sau lưng.
- Trúc Chi, con sao rồi? Con thấy khó chịu ở đâu?
Nước mắt tự động lăn dài khi cô nhìn thấy gương mặt mệt mỏi đầy lo âu của ba. Trúc Chi gọi được tiếng ba rồi bậc khóc thành tiếng.
Kh đã bình tĩnh lại Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh mới biết mình đang ở bệnh viện và lúc này cô mới phát hiện ra trong phòng còn có một vị khách. Anh đứng cạnh khung cửa sổ đầy nắng mắt nhìn cô không rời. Đôi mắt ngang tàn lúc nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/1839707/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.