Trúc Chi đưa tay nhận lấy quần áo và cặp sách của Thiên Vương từ vị quản gia kiêm Hiệu trưởng đáng kinh. Cô cười méo mó cúi chào thầy rồi phóng như bay lên phòng gọi ma ngủ dậy.
- Dậy đi. Trễ học bây giờ.
Thiên Vương kéo chăn trùm phủ đầu rồi lại ngủ tiếp. Trúc Chi bực bội giật phăng chiếc chăn ra, quát lớn vào tai anh.
- Ma ngủ dậy mau.
- Em ồn ào chết được.
Thiên Vương chau mày ngồi dậy, nhìn cô bực dọc rồi đi thẳng vào phòng tắm.
- Quần áo, khăn mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng tôi để sẵn trong đó rồi đấy. Anh nhanh lên rồi còn xuống ăn sáng.
Trúc Chi hét vọng vào rồi chạy xuống dưới nhà bày biện đồ ăn sáng ra. Trúc Chi tự hỏi chẳng hiểu sao cô lại phải vất vả làm mấy việc này vì vị khách không mời mà đến. Anh đúng là kì quặc và quá đáng. Tự dưng trốn viện rồi mò đến nhà cô đóng đô cả ngày lẫn đêm, có đuổi thế nào cũng không đi. Ba và anh hai cô mà biết được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau bữa ăn cả hai cùng đi học. Trúc Chi muốn đi riêng nhưng Thiên Vương vẫn một mực túm lấy cô đẩy vào trong xe. Thừa lúc xe dừng đèn đỏ Trúc Chi nhanh chân phóng khỏi xe. Cô không thể để học sinh Trưng Vương nhìn thấy cô đi cùng với Thiên Vương được, điều đó chẳng tốt lành gì cả với lại cô cũng không muốn để An An buồn phiền.
Vừa vào đến lớp thì Trúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/367889/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.