Mặc dù ở phòng vip mọi thứ đều rất tiện nghi và sạch sẽ đúng chuẩn của Thiên Vương nhưng anh không tài nào chịu nổi cái không khí bệnh viện nên đến ngày thứ ba là anh bỏ về ngay. Nhưng nơi anh về không phải là nhà anh mà là một ngôi nhà khác.
Trúc Chi vừa đặt lưng xuống chiếc giường êm ái của mình định bụng ngủ một giấc thật dài để lấy lại sức mà còn tiếp tục công cuộc chăm sóc bệnh nhân thì chuông điện thoại lại reo.
Lại là Thiên Vương gọi, anh chẳng bao giờ để cô được yên cả.
- Cho em hai phút xuống dưới nhà gặp tôi ngay nếu không tôi lên tận phòng em đấy.
Trúc Chi bắt đầu thấy bực dọc, anh cứ thích ra lệnh cho cô thích đem cô ra làm trò đùa. Anh tưởng cô là con ngốc hay sao mà dễ dàng mắc lừa lần thứ hai. Lần này nhất quyết không sập bẫy. Có thật anh đang đứng ngoài cổng đi chăng nữa thì cũng mặc kệ, dù anh là thiên thần hay ác quỷ có tài giỏi đến đâu thì cũng chẳng thể nào vào đây được. Nghĩ thế Trúc Chi quăng điện thoại sang một bên kéo chăn lên tận cổ rồi nhắm mắt ngủ.
Đúng hai phút sau chuông điện thoại lại reo lần này Trúc Chi khóa máy luôn nhưng cũng chẳng yên ổn được bao lâu. Bên ngoài chuông cửa đã réo ầm lên. Mặc kệ, Trúc Chi lấy gối bịt tai lại cố gắng thỏa mãn cơn buồn ngủ bằng ý nghĩ đó là chuông cửa nhà bên cạnh. Cứ thế mà ngủ.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/367890/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.