Dưới cái nắng nhạt nhòa yếu ớt của một ngày mây giăng, ba con người đối diện nhau trong một trò chơi tình ái. Đời đôi khi thật tàn nhẫn luôn bao bọc yêu thương bằng một vòng gai đau đớn. Như một món quà khuyến mãi tặng kèm, đau đớn luôn song hành cùng yêu thương.
- Em hỏi anh ba điều được không?
- Được, em cứ hỏi nếu điều đó khiến em tin anh.
Đông Quân tự tin vào sự hiểu biết của mình về Trúc Chi. Lúc còn sống, em trai anh - Thanh Phong hay kể về Trúc Chi cho anh biết và lúc bắt đầu nuôi kế hoạch trả thù anh đã đọc hết những quyển nhật kí của Thanh Phong viết về Trúc Chi. Cộng với khoảng thời gian vừa qua, anh đã hiểu rất rõ về cô.
- Câu thứ nhất, tại sao anh gọi em là Cua?
- Vì tính tình em lúc trước rất ngang bướng.
- Câu thứ hai, anh có biết nụ hôn đầu tiên của mình có vị gì không?
-...
Đông Quân điếng người không biết phải trả lời thế nào, mấy chuyện thế này thì làm sao anh biết được. Nhưng bộ óc nhạy bén của anh cũng kịp nhớ ra.
- Là vị dâu, vị kem dâu.
Một sai lầm trầm trọng. Đông Quân đâu biết rằng nụ hôn đầu tiên mà Thanh Phong kể chỉ là nụ hôn gián tiếp khi anh lén lút đánh tráo muỗng kem của Trúc Chi.
Trúc Chi cười nhạt, đưa tay quẹt nước mắt.
- Câu thứ ba, tại sao anh yêu em?
- Vì em là em.
Câu trả lời thông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/367901/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.