Học viện Trưng Vương đón chào sự trở lại của Trúc Chi trong một ngày nắng ấm nhưng đây là sự trở lại của một Trúc Chi có xác không hồn. Chấp nhận sống tiếp không có nghĩa là chôn đi được nỗi đau và chấm dứt được quá khứ.
- Trúc Chi!
An An chạy đến ôm chằm Trúc Chi vào lòng, thút thít khóc.
- Cậu làm tớ sợ chết đi được, cứ tưởng cả đời này không còn được gặp cậu nữa.
Trúc Chi vỗ nhẹ lên lưng An An tỏ ý an ủi.
- Đừng khóc, xấu lắm.
An An vội lau nước mắt, nói trong tiếng nấc.
- Cậu chỉ giỏi nói người ta, biết thế sao còn khóc đến sưng mắt thế này?
Trúc Chi cười nhẹ tránh ánh nhìn đi nơi khác. Cô đã quá mệt mỏi nên không còn tâm trí nào quan tâm đến sự "trở về" của An An.
Buổi trưa, Trúc Chi tìm đến góc khuất của bờ tường nơi cô hay ngồi mỗi khi đau buồn mệt mỏi. Nỗi nhớ anh lại tràn về da diết khôn nguôi.
"Tình yêu em như một bản nhạc violin, trầm lắng da diết và không có lời. Em yêu anh, một tình yêu đơn giản chỉ cần lắng nghe thì anh sẽ hiểu"
Giai điệu của bản nhạc Song from secret garden nhẹ nhàng vang lên theo gió thả trôi bao muộn phiền nhớ nhung đau đớn vào khu vườn bí mật của yêu thương để rồi tất cả bị hòa tan đi chỉ còn lại một nốt trầm tha thiết.
- Cua!
Tiếng gọi nhẹ nhàng thân thương vang lên trong gió. Trúc Chi chết lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-roi-day/367902/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.