Vừa nói ra mồm, Diệp Hân Đồng liền hối hận, cô đúng là bị mấy lời xằng bậy của anh chọc tức rồi.
“Thôi, tôi không so đo với anh nữa.” Diệp Hân Đồng lập tức sửa lời.
Mặc Tử Hiên sao có thể dễ dàng bỏ qua, anh cưỡng chế hôn lên môi cô, luồn đầu lưỡi vào.
Cô đang tức giận, làm sao có thể để cho hắn như ý.
Diệp Hân Đồng ra sức đẩy Mặc Tử Hiên, anh vẫn không hề nhúc nhích. Tay mân mê ở ngực cô, môi luẩn quẩn quanh xương quai xanh của cô.
Cảm giác tê dại lan tỏa từ bụng lên, Diệp Hân Đồng không phải vô tri vô giác, cho nên cô càng gấp gáp muốn đẩy Mặc Tử Hiên ra.
“Tránh ra, Á” Diệp Hân Đồng ra sức đẩy.
Mặc Tử Hiên dùng dục vọng nóng bỏng kia chà xát bụng cô, rục rịch ngóc đầu dậy.
“Kêu tiếp đi, bất kể em kêu cái gì anh cũng thích.” Giọng anh khàn khàn tà mị, cặp mắt mê hoặc khiến người ta chìm đắm trong sự dụ dỗ.
Anh thở hổn hển hôn lên bộ ngực mềm mại của cô qua lớp áo.
Một dòng điện chạy dọc thân, Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
Không thể tiếp tục như vậy được, cô cảm thấy dục vọng nguyên thủy trong người bị đốt lên, cô gắng dùng chút lý trí cuối cùng cắn môi đạp lên chân anh.
Anh nhẫn nhịn chịu đau, rên lên một tiếng, tay vẫn tiếp tục, thuần thục cởi cúc quần áo cô ra, thò tay vào.
Diệp Hân Đồng cuống lên, tiếp tục tăng lên…
Cô đạp thêm phát nữa vào cái chân bị thương của anh.
“Á” Mặc Tử Hiên không đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/182141/chuong-91-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.