Đầu Diệp Hân Đồng lập tức nổ tung. Cô đáng thương nhìn về phía bóng dáng lạnh lùng tuyệt tinh vẫn đang quay lưng về phía mình. Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa rơi xuống.
Thì ra, tất cả đều là giả dối, tất cả đều là trò đùa bỡn trong lòng bàn tay hắn, lần đầu tiên, rốt cuộc hắn mang bao hận thù với cô để có thể hủy hoại sự trong sạch của cô, lần thứ hai, mang theo lòng dạ gì đùa bỡn cô.
“Mặc Tử Hiên…” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, nuốt nước mắt mặn chát.
Bị Yoon Jin kéo tay, Diệp Hân Đồng đau lòng quên cả giãy giụa, ống kim đâm vào, máu bị hút ra.
Diệp Hân Đồng nhìn máu của mình, màu đỏ nhuốm cả vào ánh mắt cô.
Thật đáng đời cô, biết rõ hắn là một công tử đào hoa vẫn lao đầu vào. Mẹ đã từng nói nhiều lời sâu xa như vậy, cô vẫn như dê chạy vào miệng cọp.
Thật đáng đời cô, không cần Vũ Văn Thành, lại muốn theo Mặc Tử Hiên đi tìm kho báu.
Đáng đời cô, ra cửa không mang theo đầu óc. Mặc Tử Hiên nói đại vào câu đã tin.
Thật đáng đời cô…
Tất cả tất cả, cô cố mà gánh, bởi vì chính cô đã sai lầm.
Máu bị rút ra, Diệp Hân Đồng cảm thấy đầu mỗi lúc một choáng váng.
Lúc lão Kim buông ra, cơ thể Diệp Hân Đồng không còn chút sức lực từ từ trượt xuống.
“Bịch” cô nằm trên mặt đất.
Lúc này Mặc Tử Hiên mới quay đầu lại, nhíu mày nhìn Diệp Hân Đồng đang nằm dưới đất.
“Đưa cô ấy về” Mặc Tử Hiên rối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/2276355/chuong-121-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.