Diệp Hân Đồng yên lặng chờ trên ca-nô một giờ rồi yên lặng cùng anh trở lại biệt thự.
Sau bữa tiệc, báo chí đều đăng ảnh Mặc Tử Hiên, từ báo kinh tế cho đến báo giải trí, từ tạp chí cuộc sống đến tạp chí quốc tế, ảnh nào của anh cũng hăng hái, thần thái sáng láng.
Diệp Hân Đồng nhìn thấy trong một góc nhỏ của một tờ giải trí có ảnh mình, hình ảnh không rõ ràng, đoán chừng đã được qua xử lý.
Kỳ thật, kẻ có quyền đều có thể chân chính điều khiển giới truyền thông, cái gì có thể công bố, viết ra, cái nào phải xóa bỏ.
Diệp Hân Đồng mỉm cười, cô cũng không muốn bị làm rùm beng, dù sao cái danh hiệu vị hôn thê kia cũng chỉ là giả.
Mấy ngày nay, Mặc Tử Hiên bề bộn công việc, thường đến nửa đêm canh ba, sự bận rộn khiến anh như biến thành người khác.
Ví như lúc này.
Diệp Hân Đồng ngồi trên ghế salon nhìn Mặc Tử Hiên bận rộn bên bàn sách, chăm chú làm việc,đầu ngón tay răng rắc bẻ cái gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng cau mày, rồi nở một nụ cười nhẹ, người đàn ông đắm chìm trong công việc quả nhiên là trưởng thành, chin chắn nhất.
Nhìn một lúc, Diệp Hân Đồng giơ cổ tay lên, đã mười một giờ, cô ngáp một cái.
“Cô chắc mệt mỏi rồi, đi ngủ trước đi.” Mặc Tử Hiên vẫn chăm chăm nhìn màn hình nói với Diệp Hân Đồng.
“Được, tôi ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì gọi tôi.” Diệp Hân Đồng lại ngáp một cái nữa đứng lên.
Đột nhiên, một bóng người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/2276431/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.