So với Phong Thiên Tuyển bình tĩnh không dao động thì Bạch Trọng Lãng có chút thảm hại.
Chiếc áo sơ mi màu trắng đầy những nếp nhăn, quần tây cao cấp cũng hoàn toàn không nhìn ra đẳng cấp. Bạch Trọng Lãng ngồi ở bên giường, mười ngón tay đan vào nhau, hai mắt đầy những tơ máu, giống như đã mấy đêm chưa hề chợp mắt.
“Thực xin lỗi, anh Phong, em không biết là anh, còn tưởng là người hầu anh trai em phái tới đưa cơm.” Bạch Trọng Lãng biết rõ vừa rồi Phong Thiên Tuyển nhất định là hạ thủ lưu tình, dù sao ở Đông Thành này, có thể dùng đao đấu với Phong Thiên Tuyển quả thật là không có mấy người, mặc dù có, chỉ sợ nay cũng đã chôn ở dưới đất yên nghỉ rồi.
Phong Thiên Tuyển quan sát hắn một chút, nụ cười lạnh lùng bên môi như ẩn như hiện: “Bộ dạng cậu như thế này chỉ vì một người đàn bà sao?”
“Trạm Lam không giống những người con gái khác! Em yêu cô ấy!” Nghe được sự khinh thường trong lời nói của Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng bỗng nhiên kích động đứng bật dậy. Nhất thời quên mất thân phận của Phong Thiên Tuyển, căm giận nhìn thẳng vào hắn.
“Yêu?” Giống như nghe được chuyện nực cười, Phong Thiên Tuyển cong miệng: “Yêu đến mức nào?”
“Em có thể vì Trạm Lam mà chết!” Đáy mắt Bạch Trọng Lãng tràn đầy kiên định.
Phong Thiên Tuyển gật gật đầu, bỗng nhiên từ trên mặt đất nhặt chủy thủ (*thanh đao ngắn) vừa rơi xuống lên. Khi Bạch Trọng Lãng còn chưa kịp đoán được rốt cục hắn muốn làm cái gì, trước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-tinh-that/2295079/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.