Edit: Mộc
Trạm Lam ôm cổ Phong Thiên Tuyển, dùng giọng điệu nũng nịu gắt lên : « Người ta hôm nay mãi mới có hứng ăn, đột nhiên có con chó điên chạy tới sủa bậy, mất cả hứng. »
Phong Thiên Tuyển nhướn mày, lúc đầu trong mắt đầy hứng thú, nghe thấy lời cô thì ý cười bên môi càng rõ, nhéo chóp mũi cô : « Vậy là lỗi của tôi rồi. Nói đi, em muốn thế nào ? »
« Đuổi hắn đi, để tai em yên tĩnh. » Ngón tay mảnh khảnh của Trạm Lam đùa bỡn trước ngực Phong Thiên Tuyển, thân phận cô là tình nhân của hắn, như vậy sẽ sắm vai này thật tốt. Mà đúng là Tạ Minh Lãng ảnh hưởng đến bữa ăn của cô, nếu tiếp tục gây chuyện như vậy, không nói đến Phong Thiên Tuyển, chỉ riêng tính tình nóng nảy của Thịnh Khải thì khi nổi điên lên, cô đừng mơ có thể ăn xong một bữa yên lành.
Đột nhiên có hơi hối hận đi ăn cơm cùng bọn họ, đúng là tự hành xác.
Phong Thiên Tuyển cầm bàn tay đang quấy phá trước ngực của cô, ngước mắt nói với Tạ Minh Lãng : « Tạ tiên sinh chắc cũng nghe thấy rồi, người phụ nữ của tôi thích yên tĩnh, không có chuyện gì thì mới đi đi. »
« Các người… » Thấy bọn họ kẻ xướng người họa, Tạ Minh Lãng nhịn một bụng tức lại không thể phát tác.
Thịnh Khải nghe thấy Phong Thiên Tuyển nói vậy, cười hì hì : « Mời đi cho, Tiểu Tạ tiên sinh. »
Cuối cùng Tạ Minh Lãng trừng mắt với Trạm Lam, hừ lạnh một tiếng liền đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-tinh-that/2295199/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.