Trịnh Hy hơi liếc mắt ra chỗ ngồi của anh, quả nhiên là còn trống thật.
Cô đi đến đó, không hề nói 1 câu như " Mình ngồi có được không "hay " Chỗ này đã có ai ngồi chưa " ngồi ngay vào vị trí còn trống.
Anh bỗng kéo mạnh chiếc rèm trên cửa ô tô xuống, quay đầu lại nhìn cô.
Trịnh Hy tim đập thình thịch, nghĩ mình làm anh tức giận, bắt đầu ấp úng mở miệng: "Tôi. ....... x... i... in .." Câu chưa kịp nói ra, một giọng nói ấm áp đã truyền đến:"Cậu không thích tớ kéo rèm à.
Tớ xin lỗi, tớ thấy trời nắng quá nên kéo nó xuống.
" Trịnh Hy ngay lập tức vỡ lẽ, vì quá xấu hổ cô quay đầu ra ngoài của sổ, trong lòng khẽ thở phào 1 cái.
Còn về phần Lam Duật, anh tưởng cô tức giận, bèn lấy tay đẩy rèm ra.
Do Trịnh Hy ngồi chiếm quá nữa chỗ, Lam Duật mất thăng bằng, áp người đúng xuống vai Trịnh Hy ngồi.
Cả người anh áp sát vào người cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô.
Cả hai mặt nóng bừng lên, ngay lập tức ngoảnh đi chỗ khác.
Họ ngồi hàng cuối cùng nên chẳng mấy ai thèm để ý****Đến nơi, mọi người bắt đầu chia nhóm để đi cắm trại.
Địa điểm cắm trại trên 1 bãi đồi cao, không khí rất trong lành.
Nhóm của Trịnh Hy và Lam Luật đa số toàn cô ấm cậu chiêu, hễ đi được 1 lúc là lại mở mồm kêu mệt , lúc lúc lại đòi nghỉ.
Gần đến trưa mà vẫn chưa đi được bao.
Họ càng đi chậm Trịnh Hy càng vui, nhờ họ cô có thể ở bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-hay-khong-yeu/354818/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.