Từ Nhất Vi trợn mắt há hốc mồm, nói năng lộn xộn hỏi: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
“Ngủ.” Chân Thành lời ít mà ý nhiều, động tác trong tay lại không ngừng, rất nhanh lột trần như nhộng, Từ Nhất Vi nhìn thấy thân thể tinh tráng rắn chắc của cậu ta, lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, nói: “Có, có khách phòng… Cậu đừng lầm…”
Chân Thành duỗi bàn tay ra đè chặt anh lại, người liền đè lên, hôn anh đến mức thở không ra hơi, nói: “Em muốn ngủ anh.”
Từ Nhất Vi nghiến răng ken két, một nửa là sợ hãi một nửa là hưng phấn, sống chết đẩy đối phương ra, đáng tiếc loại yếu đuối như anh này sức lực không hề có chút công dụng, không vài cái đã bị Chân Thành lột sạch quần áo, nụ hôn nóng ướt dừng ở trên bả vai của anh, một đường trượt xuống ***g ngực.
“Cút… Cút ngay…” Thanh âm của anh khàn đến gần như tắt tiếng, mềm nhũn không có nửa điểm khí lực, giống như đang tán tỉnh, hai tay của người đàn ông tùy ý dao động, những nơi được mơn trớn như muốn thiêu đốt, Từ Nhất Vi không ngừng giãy giụa, vào lúc một bên đầu nhũ bị ngậm vào, anh thất thanh kêu sợ hãi.
Ướt nóng mềm ngứa, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi liếm qua liếm lại, làm cho nơi nhỏ bé mẫn cảm kia nhanh chóng sung huyết đứng thẳng, đỏ tươi ướt át, Từ Nhất Vi nắm tóc Chân Thành, nửa đẩy nửa giữ, ***g ngực phập phồng dồn dập.
Trái tim giống như bị thứ gì đó buộc chặt lại, sau đó bị môi lưỡi của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-la-tap-kich-bat-ngo/911712/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.