Thấy y không né tránh, Lâm Tiêu khẽ tách ra một chút. Nhưng khi nhìn rõ đôi mắt thất thần kia, anh lập tức cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi y, rồi dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng ra, tiến sâu vào trong.
Đã quá lâu rồi y không hề trải qua một nụ hôn như thế này.
Tiếng tim đập dồn dập vang vọng trong đầu, khiến Lục Tuyết Minh không thể nghĩ thêm gì nữa. Trước mắt là hàng mi dài của Lâm Tiêu gần trong gang tấc, hơi thở phảng phất mùi rượu của anh dần dần tràn vào khoang mũi. Đầu lưỡi trong miệng trơn trượt mềm mại khiến y như say, vô thức phối hợp với sự chiếm đoạt của anh, thậm chí còn bật ra những tiếng rên khẽ đầy thỏa mãn.
Âm thanh lâu rồi không nghe thấy, tựa như tiếng mèo kêu ấy chạm đến ký ức của Lâm Tiêu. Những cảm xúc bị kìm nén quá lâu giống như hơi nước sôi trào, gần như không thể khống chế được nữa. Lâm Tiêu một tay ôm lấy eo y, một tay giữ chặt sau gáy, muốn làm sâu thêm nụ hôn này. Nhưng đúng lúc ấy, phía cổng sân lại vang lên tiếng nói chuyện.
Vốn dĩ đang hoàn toàn chìm đắm, Lục Tuyết Minh chợt bừng tỉnh, lập tức đẩy Lâm Tiêu ra. Y nghe thấy tiếng nói chuyện là của hai giáo viên cùng sống trong tòa nhà, nghĩ đến dáng vẻ mập mờ của cả hai khi cùng ngồi trên xích đu, liền tránh bàn tay Lâm Tiêu đang đưa tới, nhanh chóng lẻn về phía cầu thang.
Ánh sáng từ đèn đường trong sân khá mờ, hai giáo viên kia không nhìn thấy Lục Tuyết Minh, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-lam-quang-hi/1895201/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.