Bầu trời đã tối đen. Trong phòng chỉ còn ánh sáng hắt ra từ đèn hành lang.
Qua lớp kính trong suốt, rặng trúc ngoài kia đung đưa theo gió đêm. Ánh sáng mờ nhòe phản chiếu qua cửa kính, hắt lên ga giường trắng tinh, tạo thành những bóng đổ vừa mờ ảo vừa mập mờ ám muội.
Ngoài trời, gió thổi vi vút, âm thanh róc rách của dòng nước suối nóng không ngừng tuôn chảy.
Còn trong phòng, tiếng thở d.ốc dồn dập dần át cả tiếng gió và tiếng nước.
Một đêm mông lung, hỗn loạn, như thể được hợp lý hóa bởi men rượu trong không khí.
Buông thả. Đắm chìm. Quyện hòa.
Họ ôm nhau thật chặt, môi hôn hòa vào mồ hôi nóng hổi giữa đêm dài bỏng rát.
Thư Ngâm tỉnh dậy trong vòng tay của Thương Tòng Châu.
Chăn đệm còn vương hơi ấm, khiến cô không nỡ rời đi.
Anh ôm cô vào lòng, đầu cô gối trên cánh tay anh, bên tai là tiếng thở đều đặn, nhè nhẹ.
Cô khẽ quay đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh, rồi dần dần trở nên rõ ràng.
Qua khung cửa sổ, trời đã hơi sáng, ánh bình minh lặng lẽ len qua tán trúc xanh rì ngoài kia.
Tất cả những gì xảy ra đêm qua, hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Với trí nhớ của một học sinh giỏi, dù muốn quên... cô cũng chẳng thể nào quên.
Từ khoảnh khắc họ hôn nhau ngoài cửa phòng, cho đến khi quấn lấy nhau trên giường.
Từ lúc cô chủ động ngồi lên người anh... đến khi cả hai vào phòng tắm.
Trong làn hơi nước mờ mịt, họ lại một lần nữa...
Tất cả...
Thư Ngâm đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-mo-chi/2782492/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.