Trong trường đại học có nhiều lối đi rợp lá cây, sau tháng 10, thỉnh thoảng sẽ có vài lá cây ngô đồng rơi xuống đất, đạp ở dưới chân phát ra âm thanh đầy rung động. Mùa thu ấm áp, nắng xuyên qua khe hở, chiếu lên người cả hai.
Chương Phàm đưa Lưu Nam đi khắp khuôn viên trường, giới thiệu tòa giảng dạy, còn có những câu lạc bộ cậu tham gia. Là sinh viên năm nhất, rõ ràng cậu đã hòa nhập được với cuộc sống đại học rồi, Lưu Nam thầy vui cho cậu.
Gió nhẹ thổi qua, làm nước hồ gợn sóng nổi lên từng đợt. Nhìn về phía xa xa, Lưu Nam dường như thấy núi.
“Trường học các cậu có núi sao?” Lưu Nam hỏi.
“Trường các cậu cũng không có?” Chương Phàm hỏi lại, “Sinh viên khoa Mỹ thuật thường vẽ tranh ở đó, cậu có thể xem thử.”
“Đi xem thử đi, tôi vẫn luôn cảm thấy vẽ tranh là một thứ gì đó thật sự thần kì.
Ước chừng nửa giờ đi bộ, hai người rốt cuộc đi đến phụ cận. Lưu Nam vô cùng ngạc nhiên, hai bên đường ngoài cỏ đuôi chó tươi tốt, còn có không ít hoa dại chưa lụi tàn, một núi một sông, một cây một cỏ, tất cả phong cảnh, nhóm năm nhóm ba sinh viên kết bạn vẽ tranh ở chỗ này, quả thật rất nghệ thuật. Lưu Nam tiện tay hái một gốc cây cỏ đuôi chó thưởng thức.
“Nghỉ ngơi ở đây một chút, đi dạo nãy giờ chắc cậu cũng mệt rồi.” Chương Phàm tựa vào gốc cây lớn, ý bảo Lưu Nam ngồi xuống.
“Ừm.” Lưu Nam cũng ngồi dưới gốc cây, tận hưởng trời xanh mây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-phi-vu-dich-nhiet-dai-ngu/1020155/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.