Ngã rẽ.
Học kỳ hai năm thứ hai trung học, các môn toán lý hóa liên tiếp nhau ập đến xếp hạng của Lưu Nam trên lớp theo thứ tự từ 22 trượt xuống đến 30, dĩ nhiên là thuộc tầm trung. Chương Phàm học khoa học tự nhiên mặc dù tốt, nhưng tiếng anh cùng ngữ văn thì bình thường, không lệch quá về một môn, cũng là quanh điểm trung bình, cho nên mẹ cậu ta mới có chút yên tĩnh, không khoe ra trước mặt mẹ của Lưu Nam.
Có thể là nhớ đến lúc về hà phải bị □□, Lưu Nam cảm thấy được bụng có chút không thoải mái.
“Lưu Nam, nhanh lên.” Chương Phàm đột nhiên hướng Lưu Nam đưa đồng phục học sinh.
“Hở? Lúc này mới tháng 10, mình không lạnh a.”
Gặp Lưu Nam không phản ứng lại, đoán chừng cô cũng không biết, Chương Phàm đi đến quấn đồng phục học sinh của mình bên hông Lưu Nam.
Đột nhiên xảy ra hành động thân mật, làm cho Lưu Nam không biết phải làm sao.
“Cậu uống nhầm thuốc hả?” Lưu Nam hỏi.
Chương Phàm đi chậm rãi gần sát bên tai Lưu Nam, nhẹ nhàng nói, “Cậu về nhà sẽ biết, đồng phục nhớ giặt sạch rồi trả cho mình.”
Chương Phàm nói xong thì bỏ chạy không thấy bóng dáng, khiến cho Lưu Nam chẳng hiểu ra sao, còn giúp cậu ta giặt đồng phục? Tưởng bở! Tự nhiên không có lý do gì lại đưa đồng phục cho mình, còn nói mình phải giặt sạch sẽ? Chẳng lẽ cậu ấy cũng có ý tứ đối với mình? Không đúng, không có khả năng, nếu đúng như vậy, vì sao năm đó cậu ấy không tiếp nhận tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-lai-moi-tinh-dau-phi-vu-dich-nhiet-dai-ngu/1020174/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.