Rốt cuộc cũng vác xác được tới phòng 307.
Ninh Tịch khom lưng thở hồng hộc, đang muốn đẩy cửa vào thì Lục Cảnh Lễ đã nhanh tay hơn.
Ninh Tịch còn chưa thấy rõ người bên trong là ai thì Lục Cảnh Lễ đột nhiên xụ mặt xuống đóng cửa lại, túm cả vai cô đẩy ra ngoài: “Tiểu Tịch Tịch, đi thôi đi thôi… con mẹ nó! Tiểu gia cứ tưởng là ai kết quả lại là con hàng này! Để cho hắn chết đi!”
“Rốt cuộc là ai mà anh lại có cái phản ứng này?”
“Dù sao đi rồi cô cũng không hối hận đâu!”
“Tô Diễn?” Ninh Tịch nhướng mày hỏi.
Lục Cảnh Lễ nghiêm mặt: “Bingo~! Bây giờ có thể đi được chưa!”
“Là hắn ta nên mới không thể đi được!” Ninh Tịch hất tay Lục Cảnh Lễ ra, xoay người tiến về phía phòng bệnh.
Lục Cảnh Lễ tức đến độ dậm chân bình bịch: “Tiểu Tịch Tịch, cô quan tâm tới hắn làm gì! Cô cô cô…. chả lẽ cô vẫn còn tình cảm với hắn?”
Ninh Tịch không phản ứng, đi thẳng vào phòng bệnh.
Bên trong quả nhiên là Tô Diễn, trên đầu và tay gã ta được quấn một tầng băng gạc, đang nằm im trên giường bệnh.
Ninh Tịch ngồi xuống mép giường đưa tay chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của gã, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Anh Diễn…”
Lục Cảnh Lễ: “!!!” Anh vừa mới đặc biệt trông thấy cái gì! Nghe thấy cái gì!
Chẳng lẽ Ninh Tịch vẫn chưa dứt tình với tên khốn cặn bã này? May mà anh trai không lên cùng nếu không sẽ phát điên lên mất!
Lục Cảnh Lễ vừa mới nghĩ vậy thì đột nhiên sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2432654/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.