Dịch: Thanh Dạ
Dì Lưu không biết gì cả, nghe Mạnh Phi Phàm căn dặn như vậy liền vội lên tiếng đáp lại, rồi quay người đi nhanh đến nhà bếp, bưng một đĩa lớn xúc xích Đức đặt ở trước mặt Diệp Giai Ngưng.
“Nếu bác sĩ Diệp thích món này như vậy, thế thì bác sĩ hãy ăn nhiều một chút. Cứ xem đây là nhà mình, đừng quá khách sáo, ha!”
Diệp Giai Ngưng mở to mắt, nhìn chằm chằm hai cây xúc xích Đức nằm trong chiếc đĩa trắng tinh sạch bóng trước mặt mình. Hai cây xúc xích Đức vừa đỏ vừa dài, lớp bên ngoài còn được nướng đến loáng bóng.
“Đây là một trong những loại xúc xích ngon nhất của Đức, có tên là ‘Trường Hồng’. Nghĩa là xúc xích vừa dài lại vừa đỏ. Ở tại Đức, người ta còn nói như thế này, nếu cô ở tại quảng trường Muenster của Freibrug ăn một ổ bánh mì kẹp xúc xích cũng đồng nghĩ với việc cô có thêm hiểu biết. Nếu nói theo cách của nước mình, thì điều đó có nghĩa là ‘Đi một ngày đàng, học một sàng không!’ Còn ở Freiburg người ta lại có câu ‘Ăn một cây xúc xích, học một sàng không!”
Nói xong câu đó, Mạnh Phi Phàm nở nụ cười mập mờ về phía cô như đang ám chỉ điều gì đó.
Trong mắt những người có bệnh và biến thái, thì xúc xích mới có nghĩa khác. Ừ, cô là một người vô cùng bìn thường, cho nên cây xúc xích ở trước mặt, chỉ là một cây xúc xích thôi.
Sau khi ngẩn người trong giây lát, cô ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngọt ngào với anh, động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-muon/1706824/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.