Dịch: Thanh Dạ
Dì Lưu làm việc rất nhanh lẹ! Trên đường Diệp Giai Ngưng quay trở về phòng của mình, thì cô nhìn thấy bà ấy chỉ huy vài người đàn ông khiêng từng rương đồ về phía phòng của cô.
Dì Lưu vừa nhìn thấy cô thì im lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó kéo cô qua một bên, cất tiếng nói nhỏ ơi là nhỏ, nói vào trong lổ tai cô.
“Bác sĩ Diệp à, cô đừng trách bà già này nhiều chuyện nha. À thì, giám đốc Mạnh là do tôi chăm từ bé đến lớn. Tôi là mẹ nuôi của cậu ấy, cũng coi như là người hiểu rõ tính nết cậu ấy nhất. Thì cô cũng thấy đó, cậu ấy bảo tôi đem báo cáo bệnh án ở mỗi nơi trên Thế giới trong suốt ba năm nay đến cho cô xem. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Người biết được tình trạng của cậu ấy rất ít, ngoài chính bản thân cậu ấy ra thì chỉ có tôi thôi. Cho nên, bác sĩ Diệp à, cậu ấy tin tưởng cô như vậy. Cho nên cô đừng phụ sự tin tưởng của cậu ấy dành cho cô nha.”
Bà có chút chần chừ, lại có hơi lo lắng mà thở dài một hơi, cất tiếng nói rầu rĩ: “Tôi cũng không biết bệnh của cậu ấy có nặng không nữa? Từ sau khi cậu ấy ly hôn, cậu cứ rầu rĩ không vui. Có lẽ khoảng thời gian đó đã khiến cậu ấy mắc phải căn bệnh này. Ai ôi! Cho dù là nam cũng được, mà nữ cũng được, cũng không thể để cậu ấy sống một mình hoài. Một người mà sống độc thân quá lây, sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-muon/1706825/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.