Editor: Minh Nghi
Khi Lục Diên Chiêu chạy xe tới, Mộc Lương Tây không có nửa điểm tò mò, vẻ mặt cũng không còn giả vờ nữa, không phải, hẳn là gương mặt hiện giờ của cô hoàn toàn vô cảm, trực tiếp ngồi vào xe. Bên cạnh vẻ mặt vô cảm của cô chính là vẻ mặt phấn khích của Lục Diên Chiêu.
Cảnh tượng khi nãy, đối với cô mà nói vẫn có ảnh hưởng.
Nhiệt độ bên trong xe cao hơn so với bên ngoài một chút, Lương Tây cảm nhận được khí lạnh trên cơ thể mình dần tan bớt, từ lạnh đến ấm chẳng qua chỉ là một quá trình mà thôi, cô cũng không khó chịu lắm, chẳng có gì phải khó chịu cả. Cô nghiêng mặt qua, liền nhìn thấy vẻ mặt châm biếm của Lục Diên Chiêu, y cười nhạo cô tự cho mình là đúng, cười cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng sẽ ghen, sẽ oán hận, sẽ đố kị. Còn nữa, rằng cô không biết tự lượng sức mình, những chiêu trò vặt vãnh của cô người khác cũng dùng, hơn nữa, so với cô, người ta xài kế còn buồn cười nhiều hơn.
"Vụ Cố gia đã giải quyết chưa?" Lương Tây nhắm mắt, ổn định cảm xúc của mình, giờ phút này cô lại biến thành người phụ nữ vô cảm chỉ biết cười nhạt.
Hai tay Lục Diên Chiêu đặt trên vô lăng, y chỉ cười không nói.
Chuyện đã biết rõ rồi lại còn hỏi, chính là cô cố ý, từ chuyện này lái sang chuyện khác, từ chuyện tình cảm của cô lại chuyển thành chuyện công việc. Mà y, tại sao phải phối hợp với cô như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhu-vay-han-la-the/2182657/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.