Edit: Minh Nghi
Mộc Lương Tây không tin, tuyệt đối không tin, bàn tay siết chặt lại, móng tay khảm sâu vào da thịt. Nhưng cô vẫn nằm bất động, cô thầm nghĩ, đến tột cùng là Lạc Minh Khải vẫn chưa vượt qua cảnh giới chịu đựng cuối cùng của cô, nhưng quả thật cơ thể cô không chút bài xích người đàn ông này.
Bóng dáng Lạc Minh Khải cao lớn bao trùm trên thân thể mảnh mai của Lương Tây, ấm áp ban đầu trên người anh đã tiêu tan, thứ còn sót lại hiện giờ chỉ là sự lãnh lẽo. Anh tìm thấy khe suối ấm nóng, tay không ngừng ra vào hạ thân của cô, mềm mại, lại tuyệt mỹ, còn có sự ấm áp anh đang khao khát. Dường như Lạc Minh Khải đã sa chân vào một thế giới mê huyễn, ở đó có rất nhiều loại hoa vô cùng xinh đẹp. Hoặc giả anh đang bước lên những đám mây trắng bồng bềnh, hai chân chập trùng lên xuống...
Cảm giác này, quá mức tuyệt vời .
Trán Lương Tây đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng hai mắt cô vẫn mở to, yên lặng nằm đó, giống như đã chết rồi vậy, bằng không người đàn ông này làm sao có thể càn quấy thân thể cô như thế.
Khi anh hôn cô, cô nằm yên, khi anh cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cô, cô cũng không động đậy... Từng chút, từng chút một chệch khỏi quỹ đạo, sau đó cô cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh.
Mộc Lương Tây, mày thực đáng khinh làm sao, đồ đáng chết, cơ thể là của mày, mà mày lại không chút bài xích anh ta.
Cuối cùng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhu-vay-han-la-the/2182660/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.