Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên trong tay, mắt lạnh nhìn nam nhân tà mỵ, lãnh khốc này. Tay nàng hơi run rẩy, đều không thoát khỏi đôi mắt sắc của Thương Lang.
” Tiểu mỹ nhân đang sợ sao? Đừng sợ. Ta sẽ đối xử rất dịu dàng với nàng.” Thương Lang cười tà mị, nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn Bạch Nguyệt.
” Hừ!” Bạch Nguyệt hừ lạnh, không thèm nói chuyện nữa, vung roi quất thẳng đến chỗ Thương Lang.
Thương Lang cười khinh miệt ,nhưng nghe tiếng gió rít hướng về phía mình, mặt hơi biến sắc. Không dám khinh thường, thận trọng giao chiến. Hắn nhận ra nữ nhân này không yếu đuối như vẻ bề ngoài.
” Thật không nhận ra, tiểu mỹ nhân lại có nội lực cao thâm thế này.” Thương Lang tránh né đòn của Bạch Nguyệt, trong lòng cũng rất tò mò. Lần trước gặp, hoàn toàn không phát hiện nàng ấy có nội lực. Tu vi tiến quá nhanh, ít nhất cũng phải là 20 năm, nhưng nhìn nàng ta chắc chưa đến 20 tuổi? Tại sao lại có nội lực thâm hậu như vậy?
” Không cần gọi ta là tiểu mỹ nhân như thế, thật buồn nôn, có cảm giác như người chưa từng thấy qua đàn bà bao giờ ấy, ghê tởm!” Bạch Nguyệt nghiêm túc quan sát Thương Lang, cố tìm cơ hội chạy trốn. Trốn, nhất định phải trốn, đối đầu với hắn, một chút hy vọng thắng hắn cũng không có.
” Không cần tuyệt tình thế. Dù sao chúng ta cũng có duyên gặp mặt vài lần.” Thương Lang cười nhẹ, nhìn Bạch Nguyệt đang quan sát hắn chằm chằm, liền hiểu ra nàng đáng cố tìm cách chạy trốn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nu-doi-thuong-ta-nam/1067081/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.