- Cô biết gọi đó là sỉ nhục thì mấy cái tát cô tặng tôi cô gọi đó là gì?
- Là bài học cho anh đấy. Cái đồ chỉ biết coi thường người khác. Dừng lại! Tới nhà rồi.
Duy ngắm nghía căn nhà mà Tuệ Lâm gấp rút bước vào. Nhớ kỹ rồi anh lại tiếp tục lái xe đi. Tuệ Lâm chạy vào nhà, Bảo Yến xếp cuốn tạp chí thời trang lại lo lắng:
- Cậu đi đâu 2 ngày nay vậy?
- Không đi đâu hết.
- Trời … Sao cậu lại mặc áo đàn ông? Rồi quần áo cậu đâu rồi?
Lâm vừa nghe đến đây đã bỏ chạy không còn biết tới ai. Bảo Yến gọi:
- Lâm … Lâm … Chờ đã!
Tuệ Lâm chạy miết lên phòng. Bảo Yến bước ra hỏi bà giúp việc:
- Dì ơi, là ai đưa bạn của con về vậy?
- Tôi không để ý lắm thưa cô chủ. Vì người đó không ra khỏi xe. Nhưng tôi nhớ, đó là chiếc xe màu trắng hôm nọ đã chở cô Lâm về một lần rồi.
- Là anh Mạnh sao …
- Tôi nhìn không rõ.
- Thôi dì tiếp tục làm đi. Để con vô coi cậu ấy làm sao …
Gõ cửa phòng không thấy ai trả lời, Bảo Yến bước vào trong và thấy Tuệ Lâm đang nằm buồn hiu, ôm chặt con gấu Teddy to tướng. Ngồi xuống cạnh cô bạn, Bảo Yến hỏi:
- Là anh Mạnh đưa cậu về hả?
- Không phải.
- Sao bà dì nói đó là chiếc xe hôm nọ?
- Đúng là chiếc xe đó. Nhưng không phải là anh Mạnh đưa tớ về. Chiếc xe đó không phải của anh ấy, mà là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nua-duoc-khong/2562238/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.