Hết thảy đã yên tĩnh lại, chỉ còn hai người vẫn ngồi chồm hỗm nơi hành lang gấp khúc, không cử động, chặt chẽ ôm lấy nhau.
"Chúng. . . . . . Chúng ta trở về được không?" Mạc Hi Dung bị siết trong vòng ôm không cách nào động đậy, chỉ có thể kéo kéo quần áo của hắn.
Mặc dù bị hắn ôm không có gì không tốt, nhưng tư thế này. . . . . . Quỳ lâu cũng sẽ tê chân nha!
Hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ ôm chặt nàng không nói, giống như một pho tượng.
"À, chúng ta phải ở đây đợi đến sáng sao?" Hắn làm sao thế? Sao lại không có phản ứng gì? Ít nhất cũng nên đổi tư thế đi chứ! Nàng quỳ tê hết cả chân rồi.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có phản ứng, chỉ là không đứng lên, ngược lại đè thẳng nàng xuống, nếu hắn không nhớ rõ là phải dùng tay đỡ cái đầu đáng thương của nàng, va chạm như vậy, cho dù không thành kẻ ngốc cũng sẽ chấn động não.
"Chàng làm gì. . . . . . vậy?" Nàng còn chưa phản đối xong, dưới ánh trăng lờ mờ chiếu rọi, mặt hắn đanh lại còn ánh mắt lóe đầy lửa giận, khiến nàng kinh ngạc ngay cả lời muốn nói ra cũng quên mất.
"Nàng thích khiến ta lo lắng lắm, đúng không?" Hắn đau đớn xót xa hỏi, cả người tản ra khí thế khiến người ta phát sợ. "Hôm trước mới lạc đường, hôm nay lại chơi đùa đến mức cả cái mạng nhỏ cũng không cần luôn hả?" Vừa nói, hắn vừa vén quần áo của nàng lên, "Khiến ta phiền lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-phu-quan-keo-kiet/578033/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.