Sở Tiếu Tiếu trở lại Vân Hinh viện không lâu, Sở Luyến Nguyệt thật sự liền chạy tới khoe với nàng chuyện hôm nay, hoàn toàn quên mất tiểu nha hoàn kia .
Sở Tiếu Tiếu nhàm chán nghe nàng nói cả buổi , sau đó ngồi ở bên ao sen thêm một lúc nữa , mới lười biếng vào nhà.
Bóng đêm tràn ngập, ánh trăng chiếu sáng vành vạch ở trên bầu trời đêm, Sở Tiếu Tiếu cởi quần áo trên người , đi vào dục, ghé vào bên cạnh thành trì , thoải mái mà thở ra một hơi .
Sở Ngự vốn không hà khắc về việc vật chất ở Vân Hinh viện , cho nên những thứ ở Vân Hinh viện đầy đủ không thiếu thứ gì, Nhưng mà Vân Hinh chỉ muốn tình yêu của hắn mà thôi, mấy thứ này có đủ bù đắp lại tình yêu nàng ta dành cho hắn không ?
Sở Tiếu Tiếu kỳ thật cũng không cảm thấy Sở Ngự làm việc không tốt , mọi người đều ích kỷ, ai cũng có tính toán ở trong lòng , hắn từ bỏ Vân Hinh , chỉ vì nàng ta kém Sở gia .
Nhưng mà hắn gặp phải nàng chứng tỏ hắn xui xẻo ! Khuân mặt tươi cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại xẹt qua ánh sáng lạnh .
Dòng nước nhẹ nhàng mà lướt qua da thịt, rất là thoải mái, Sở Tiếu Tiếu nhắm mắt lại hưởng thụ, không nghĩ một lúc đã ngủ .
Tiếng nước chảy vang lên rất nhỏ, Sở Tiếu Tiếu giật giật, không có cảm giác nguy hiểm, mơ mơ màng màng tưởng Minh Yên, miễn cưỡng nằm úp sấp, không động đậy .
Trên lưng đột nhiên có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-phuong-ta-long/1051378/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.