Đường Ngọc bị ép ngẩng đầu nhìn Thiên Thu.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng lờ mờ, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu tới.
Thiên Thu đứng ở ranh giới ánh sáng giao nhau.
Nửa người cô chìm trong hắc ám, nửa người còn lại được bao bọc trong ánh sáng.
Ánh sáng đan xen phác họa, hiện ra bóng dáng lạnh băng của cô.
Cao cao tại thượng, biểu tình mang theo nụ cười nhạt, mắt sắc phản chiếu tia sáng nguy hiểm.
Khí chất cô vẫn lười biếng như cũ, nhìn như thờ ơ, trên thực tế lực đạo của ngón tay không thể coi thường.
Trong phút chốc Đường Ngọc cảm thấy người trước mắt này không chân thực.
Gương mặt cô diễm lệ như vậy, không hiểu sao làm hắn có cảm giác kỳ lạ.
Giống như gỡ ra lớp vỏ bọc diễm lệ phía ngoài, bên trong chính là con quái vật đang ngủ say bất chợt thức tỉnh.
Một cỗ ham muốn chiếm hữu bao bọc lấy hắn.
Đường Ngọc không nhúc nhích, đắm chìm trong tầm mắt cô.
Cảm giác tê tê dại dại, từ lưng kéo lên, bao phủ đến đỉnh đầu.
"Giống như có chút . . ." Hắn đột nhiên nói.
Thiên Thu miễn cưỡng buông lỏng tay, nhớ lại xúc cảm vừa rồi, coi như không tệ.
Cô rũ mắt nhìn cái cằm Đường Ngọc, hơi đỏ lên, lúc này mới hỏi: "Đau?"
"Không phải." Đường Ngọc nhìn chằm chằm Thiên Thu nói, "Đột nhiên cảm thấy mày rất thuận mắt."
". . ."
Dựa theo lẽ thường, không phải hắn nên sợ hãi à?
Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-quai-he-thong-mau-xuyen-nam-than-sung-lat-troi/197798/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.