Khi trở lại bên ngoài sơn môn, ta đem từng lời đối thoại với Diêu Ca kể lại cho Liễu Vô Huyễn. Hắn lặng yên hồi lâu, chân mày hơi nhíu lại, mãi sau mới khẽ ngẩng đầu, nhìn ta mà nói: “Đa tạ ngươi, Cửu Nương.”
Ta biết trong lòng hắn cũng hiểu rõ, khả năng Cầm Tô chịu ra gặp hắn là cực kỳ mong manh, nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.
Ta vỗ vai hắn, ngước mắt nhìn ra xa, hỏi: “Có người nào đến tế bái trong khoảng thời gian ta rời đi không?”
Liễu Vô Huyễn cũng nhìn theo ánh mắt ta, rồi lắc đầu: “Đừng nói người, ngay cả cầm thú bay qua cũng không có. Mấy trăm năm trước khi ngươi vừa tới, nơi này cũng chết lặng như thế sao?”
Bàn tay ta khẽ run lên: “Hắn vốn chẳng ưa náo nhiệt.”
Nói xong, ta siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn Liễu Vô Huyễn mà nói: “Ta vào trong một chuyến. Nếu ngươi cảm thấy buồn chán, có thể dạo quanh đây, nhưng đừng đi xa, người của Côn Lôn không dễ đối phó.”
Thấy hắn gật đầu hai lần, ta liền quay người, bước về phía sâu hơn trong sơn môn.
Lúc gặp Diêu Ca, ta tựa như đã tạm thời quên mất mục đích đến Côn Lôn lần này. Giờ đây quay lại nơi này, không nói được mấy câu, đầu óc ta đã mơ hồ, hai chân như mất kiểm soát, run rẩy từng bước, tựa hồ sắp ngã trên bậc thang mây này.
Không biết đã đi bao lâu, ta như không cố ý tìm đường, chỉ thuận theo quán tính mà thân thể dẫn lối, cứ thế đi tới Hạc Phong Điện.
Điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-quai-khach-diem-cuoc-song-lam-gian-truan-cua-nhung-ke-phi-nhan/2318367/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.