Mở đầu
Từ nhỏ, ta đã bị đưa đến Côn Lôn.
Núi tiên trên mây, kẻ khác ngưỡng vọng chẳng thôi, còn ta lại hận chẳng thể tránh xa.
Mẫu thân từng nói: “Đây là thiên mệnh.”
Nhưng ta thực không thể chịu nổi cái gọi là thiên mệnh đáng chết ấy, nên ta đã bỏ trốn, chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh, làm bạn cùng yêu quái.
Từ đó ba trăm năm, ta chưa từng trở lại Bắc Hải, cũng chưa từng đặt chân vào Côn Lôn.
——Giải thích thêm:
Chương 1: Nước Sở và Bắc Chu trong chương này là khoảng thời gian sau khi nữ 9 Lâm Phất xuống nhân gian (Hoắc Dao là Trưởng công chúa nước Sở)—Tức là sau khi Đế Diên mất
Từ chương 2: Câu chuyện tiếp theo là lúc Lâm Phất đã có ký ức của Đế Diên và gửi thư tới Yêu Quái Khách Điếm tìm Vu Bất Nghi. Sau đó Lâm Phất (Đế Diên) nhận được thư hồi âm của Đoạn Cửu Nương.
[1]
Phía đông nhân tộc có Nhược Hải, từ Nhược Hải đi ba trăm dặm về phía đông là ngọn núi tên Hoang Lệ. Chốn này quỷ sai chẳng dám đến, bầy yêu nhảy múa loạn lạc. Trên núi có một khách điếm, gọi là Yêu Quái, đây là nơi bị nguyền rủa, mà ta chính là bà chủ của cái nơi bị nguyền rủa này.
Một sớm nọ, vào năm N vạn trong yêu lịch, vạn vật tĩnh lặng, một tia nắng vừa chếch vào đại sảnh, chợt nghe tiếng thở dài.
“Ta muốn làm lại một con yêu.”
Lời vừa dứt, một chiếc giày phi chuẩn xác vào gáy Đồ Hàn.
“Ngươi vốn đã là yêu quái rồi!”
Nhị Khảm phẫn nộ, một chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-quai-khach-diem-cuoc-song-lam-gian-truan-cua-nhung-ke-phi-nhan/2318371/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.