[13]
Sau khi Đan Phong rời đi, mọi chuyện rất nhanh lại quay về quỹ đạo vốn có. Trong một khoảng thời gian dài, Liễu Vô Huyễn không còn nhắc đến việc tìm cố nhân Cầm Tô nữa, hẳn là sợ khơi lại nỗi đau về cái chết của Đan Phong. Bởi vậy, khi ta nói với hắn rằng muốn thực hiện lời hứa xuống núi tìm Vu Bất Nghi, hắn thoáng kinh ngạc ngẩn người, sau đó vui mừng đến cuồng dại, cuối cùng lại nước mắt nước mũi giàn giụa.
Giờ đây, dưới chân núi là cảnh nhân gian thái bình, đại cục nước Sở đã định, Tam hoàng tử Triệu Nam Lâm lên ngôi, Vu Bất Nghi vẫn vững vàng giữ vị trí quốc sư. Tuy rằng vài vị hoàng tử đều là đồ đệ của hắn ta, nhưng ta biết, Vu Bất Nghi vẫn thiên vị Triệu Thanh Huyền hơn cả.
Nhưng khi gặp hắn ta, hắn lại ra vẻ chối đây đẩy, cứng miệng không chịu thừa nhận. Lúc ấy, hắn ngồi trong chính đường phủ Quốc Sư, khẽ thổi tách trà nóng, hỏi ta: “Đoạn Cửu Nương đích thân xuống núi một chuyến, hẳn không phải chỉ để chế giễu ta vài câu, hay đơn giản là muốn hỏi tung tích Triệu Thanh Huyền? Nói đi, lần này ngươi vì chuyện gì mà tới?”
Ta ngửi hương trà thoảng qua, cười nhạt đáp: “Vì Cầm Tô.”
Vu Bất Nghi hơi ngẩng lên, liếc nhìn ta, nói: “Tiểu tử Liễu Vô Huyễn này không chịu bỏ qua hay sao? Nhiều năm nay ngầm thăm dò không ít, hôm nay rốt cuộc cũng hỏi đến ta rồi?”
Ta khẽ cười, giơ tay điểm nhẹ: “Năm xưa Cầm Tô đi cùng với Diệp Trì Liên. Ngoài y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-quai-khach-diem-cuoc-song-lam-gian-truan-cua-nhung-ke-phi-nhan/2318370/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.