Hạ Huyên đọc từng chữ một, câu nói này vừa mập mờ vừa dạt dào tình cảm, khiến tim cô đập thình thịch, khó chịu khôn tả.
Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, trong đầu hai nhân vật nhỏ cùng nhau xuất hiện.
Một nhân vật nhỏ nhảy múa, reo hò vui sướng: "A a a a, anh ấy muốn nói gì với mình à? Có phải ý mà mình đang nghĩ không?"
Nhân vật còn lại chống cằm, vỗ nhẹ vào nhân vật đang nhảy múa, điềm tĩnh nói: "Đừng nghĩ nhiều, người ta chỉ hỏi cậu có muốn nghe hát không thôi."
Nhân vật thứ nhất bĩu môi, lườm một cái kiêu ngạo: "Không đúng, anh ấy chính là muốn nói gì đó với mình."
Nhân vật thứ hai khịt mũi, nhắc nhở một cách thiện ý: "Vẫn chưa đến lúc mơ mộng đâu, tỉnh táo lại đi."
Hai giọng nói nhỏ cứ thế thay nhau vang lên trong đầu, nói hồi rồi cãi nhau.
Anh ấy chính là muốn nói gì đó với mình.
Sai rồi, chỉ đơn thuần là hát thôi.
Cậu mới sai ấy, cậu không thấy ánh mắt anh ấy à? Tình cảm biết bao.
Đó là do ánh đèn chiếu vào, cậu nhìn kỹ lại xem, ánh mắt của những người khác cũng rất tình cảm.
Hừ, không thèm nói chuyện với cậu nữa.
Không thèm thì thôi.
Hạ Huyên cố gắng ép những âm thanh ồn ào đó xuống.
Tim cô run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên.
Cô như đã dùng hết tất cả dũng khí trên người, khẽ gọi tên anh: "Lục Tư Châu."
Giọng nói rất nhỏ, lẫn vào trong tiếng ồn ào, cực kỳ không đáng chú ý.
Nhưng Lục Tư Châu vẫn nghe thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-tham-bac-ha-nhuoc-thi-an-hien/2881389/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.