Đêm dài, mưa to không ngớt.
Lắm lúc thấy ông trời thương mình thật, toàn nhằm ngay lúc mình đang buồn hay đau khổ chuyện gì đó là mưa ầm ầm. Hôm nay cũng vậy, buồn thúi ruột mà lại đổ cơn mưa to mãi không dứt, mưa dầm rả rích cả đêm dài đằng đẵng.
Đau thật!
Mình nằm mãi trên chiếc giường nhỏ của chị, gặm nhấm nỗi buồn dâng lên, cứ thầm ước ao giờ phút này chị vẫn còn ở đây, vẫn còn nằm ngay bên cạnh mình, nhìn mình cười thật tươi sau đó ôm mình ngủ say. Chỉ cần được như vậy thôi, chắc mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này rồi, những thứ khác không quan trọng.
Mình cứ nằm đó, vừa gối vừa ôm chiếc gối trắng của chị, thỉnh thoảng còn sờ mó nó thật lâu như thể đó chính là gương mặt đáng yêu của chị. Chưa bao giờ mình khao khát được gần chị như lúc này, khát khao cháy bỏng tới nỗi không cách nào dừng hay vứt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dẫu biết chị đã đi xa rồi, đã ở thật xa mình rồi mà sao lý trí vẫn không thể ngăn cản hay khuyên bảo con tim được.
Đến khi quá mỏi mệt, mình ngủ lúc nào không hay. Như vậy cũng tốt, lúc này chỉ có ngủ mới giúp mình bình tâm lại, mới đem tới cho mình chút bình yên trong tâm hồn, bằng không mình sẽ phát điên lên vì nhớ mất thôi.
Thế nhưng chẳng ngủ được bao lâu, mình lại choàng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trong giấc mơ, mình thấy mình về quê dự đám cưới của chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-tham-chi-ho/2099496/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.