Nhìn kĩ thì con mèo này ốm hơn con hồi nãy, hình như hai con khác nhau dù màu lông rất giống.
Đúng rồi, con này là con mèo của Băng Cơ hồi trưa mình bắt giùm đây mà, khác với con của Tố Ny. Chả hiểu hôm nay ngày gì mà hết con này tới con kia thi nhau leo trèo qua đây. Không lẽ đúng như Thanh sida nói, là vì sức hút của nó sao, tới mèo cũng mê?!
- Misa!
Giọng con gái vô cùng êm tai.
Băng Cơ từ trong nhà bước ra, ngó quanh tìm kiếm.
Mình gọi:
- Nó ở bên đây!
Nghe tiếng mình, Băng Cơ nhìn qua có ý cười. Cô nàng đi tới gần hàng rào, đứng dưới tán mận chờ đợi.
Thanh sida sáng rỡ hai mắt, nhanh nhảu chụp lấy con mèo trên bụng mình, chạy tới đưa cho cô nàng, tranh thủ bông đùa một câu:
- Nó khoái tôi hay sao mà cứ chạy qua đây hoài!
Băng Cơ không đáp, bình thản ôm con mèo vào lòng, khẽ gật đầu chào rồi tha thướt đi vào trong.
Thanh sida ngẩn ngơ ngó theo, sau đó vừa đi về chỗ mình vừa lẩm bẩm khó hiểu:
- Kì vậy ta! Sao con nhỏ này thay đồ nhanh vậy? Mới nãy rõ ràng mặc quần ngắn cũn cỡn, giờ lại mặc váy. Không lẽ thấy tao nên nó ngại, chạy đi thay đồ?
Mịa, thằng điên này, suốt ngày ảo tưởng sức mạnh. Mình cười lớn:
- Hai người khác nhau, mắt mày lé rồi hay sao mà không phân biệt được?
Nó giật mình:
- Thiệt hả? Hèn gì, tao cứ thấy kì kì, con mèo này cũng ốm hơn con hồi nãy.
- Ừ. Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-tham-chi-ho/2099553/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.