Mẹ ôm vết thương, nở nụ cười trìu mến bước ra ngoài.
Lơ đễnh nhìn thấy hộp dụng cụ y tế màu trắng giữa tủ, bà khựng lại, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Đó là hộp dụng cụ y tế mà tôi đặc biệt chuẩn bị cho mẹ, trong hộp ngoài thuốc cảm thông thường còn có một số cao dán trị đau lưng.
Sau khi sinh em trai, mẹ tôi thường bị đau lưng, trước đây ngoài việc ngày đêm xoa bóp cho mẹ, tôi còn dán cao dán để giúp bà giảm đau.
Mẹ nhặt lên một miếng cao dán, nhìn hướng dẫn trên đó rồi im lặng.
Tôi nhìn mẹ, cố gắng để nhìn ra một chút cảm xúc gì đó từ khuôn mặt bà. Nhưng không có gì cả, mẹ đột nhiên nhìn về phía tôi, tức giận.
"Chỉ biết bày trò vô bổ, có thể khiến người khác bớt lo lắng như em trai mày thì tốt hơn."
"Cũng không biết mắc bệnh gì, đã chữa khỏi chưa?" Mẹ ơi, con không cần chữa bệnh nữa, điều con ngoan ngoãn nhất là có ch.ế.t cũng không làm phiền đến bố mẹ.
Bố mở cửa đi vào, tuyết phủ đầy đầu, ông vỗ vỗ cho tuyết rơi, vội vàng rút một lá thư từ trong túi ra.
Tôi nhận ra ngay, đó là lá thư tôi gửi cho họ hai tuần trước.
Hai ngày sau khi gửi đi, tôi đã gửi mã nhận cho bố, nhưng bố không trả lời, có lẽ không quan tâm, giờ thì Tết nhất mà lại đến tận nơi để lấy.
Nghe nói là thư của tôi, mẹ hiếm hoi tỏ ra hứng thú tiến lại gần, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-thuong-va-thien-vi-da-da-vien-vien-con-con/1526132/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.