Trong phòng tắm, có thể thấy rõ lớp phủ kim loại của chiếc tay vịn tiện lợi đang phản xạ lại với ánh đèn làm ánh lên những tia sáng đến lóa mắt, mà cũng thật lạnh lẽo. Hệt như tâm trạng của anh lúc này.
Vân Trạm, anh giận sao?
Hành động của em, khiến anh không vui?
Hay anh đã bắt đầu để ý đến em?
Tay cầm điện thoại, Dung Nhược tựa người vào lan can lạnh như đá bên ngoài ban công, ngắm nhìn vầng trăng non lạnh lùng, trong trẻo trên bầu trời đêm đen thẳm, tự hỏi lòng mình.
Đúng như những gì cô đã từng nói, cảm giác của Diệp Lăng Thu rất nhạy bén. Không thể nghi ngờ gì về điều này. Nhưng khi anh ta nói Vân Trạm có vẻ không được vui, cô lại không thể không thấy nghi ngờ được —- Vân Trạm mà cô biết từ trước đến nay là người khó để lộ cảm xúc. Trong ấn tượng của cô, rất ít khi anh thể hiện những cảm xúc buồn vui cáu giận quá mức rõ ràng vì một chuyện gì đó. Cũng vì lẽ đó, mà dù cho cô và anh yêu nhau suốt ba năm, nhưng dường như, cô hoàn toàn không nhớ nổi từng có lúc nào anh vui vì cô, buồn vì cô, hay từng có lúc nào nói rõ tình cảm của mình với cô… Vẫn luôn chỉ là sự bình thản mà lãnh đạm, nên cô chỉ có thể duy trì mối quan hệ này từng ngày bằng sự hiền hòa, dịu dàng của mình. Thế nhưng, đồng thời với việc bình thản, lãnh đạm với cô như vậy, anh lại có cách đối xử trái ngược hẳn với một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-van-noi-day/530182/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.