“Tôi nghĩ, nhiều khi để một tình cảm bắt đầu không cần đến bất cứ lý do đặc biệt nào cả.”
Vân Trạm lẳng lặng ngồi trên xe lăn, một bên mặt chìm trong ánh đèn mờ vàng nhạt, có vẻ u ám mịt mờ.
Anh không tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh. Thế nhưng, đối với Dung Nhược, có lẽ từ thời khắc bóng hình yểu điệu của buổi tối năm năm về trước đột nhiên nhào vào lòng, anh đã bị cô thu hút.
Tính tình của anh từ trước tới giờ vốn lạnh nhạt, nhưng đêm hôm đó, khi thấy vẻ tĩnh lặng giữa hai hàng mi của cô, thấy vẻ ôn hòa tựa làn nước lấp lánh trong đôi mắt dịu dàng kia, anh lại đột nhiên cảm thấy muốn mãi mãi ôm lấy người con gái mảnh khảnh nhu thuận này, ôm lấy sự tĩnh lặng và ấm áp khó tả mà cô mang tới cho anh.
—— Tuy nhiên, những điều này, anh chưa từng nói với cô.
Nếu không có chuyện hai năm trước, thì chắc bây giờ cô đã là vợ của anh.
Chỉ có điều, sự đời chẳng thuận lòng người.
Vân Trạm đột nhiên im lặng như đang suy nghĩ những lời tiếp theo, nhưng trong mắt Dung Nhược, hành động này lại khiến cô hoảng hốt —— cô sợ, sợ anh sẽ lại đưa ra đáp án khiến cô thất vọng, dẫu sao trong mắt cô, tình cảm của anh đối với cô còn xa mới sâu đậm bằng đối với Vân Hân.
“Tôi sai rồi.” Cô đột nhiên mở miệng.
“Sao?” Vân Trạm nhìn cô hỏi.
“Anh nói đúng.” Dung Nhược cười nói. “Có lẽ vừa rồi tôi không nên hỏi anh những chuyện đó…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-van-noi-day/530185/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.