Ngày cầu phúc, đám người nào đó ngay lập tức quên đi cái gọi là quy củ, vừa không ăn chay vừa không ngồi thiền, ngược lại còn coi ngày này như một chuyến du lãm ngắm cảnh lên núi Lăng Vân mỗi năm một lần.
Không thể không nói, mặc kệ là núi Lăng Vân hay chùa Lăng Vân đều giống như các rừng núi sông suối xung quanh khác, quả thật phong cảnh tuyệt đẹp không sao tả xiết.
Trước khi trời tối, đám người Đoan Mộc Điềm đã leo lên ngọn núi phía sau Lăng Vân Tự, đứng ở đằng xa nhìn cảnh sắc bên dưới, trong bóng đêm ngọn đèn trong Lăng Vân Tự lóng lánh chiếu rọi ra mái đình chùa mông lung, tiếng niệm phật nho nhỏ truyền đến nơi này càng lộ vẻ kỳ ảo khôn lường.
Xem bên kia, phía đông đối diện lúc này đã tối, trên trời hé mở ánh trăng sáng rọi chiếu xuống dãy núi trùng điệp, gió đêm hơi lạnh thổi qua thấm vào ruột gan đến kỳ lạ.
Nhóm bốn tiểu tử rất hưng phấn, không vì cảnh sắc quá đẹp mà còn vì được trải qua một đêm với người trong lòng và bạn cùng tuổi trên đỉnh núi dưới ánh trăng, điều này làm bọn họ cảm thấy cực kỳ mới mẻ và hưng phấn.
Mọi người hân hoan kích động chạy tới chạy lui dưới ánh trăng, tiếng cười giỡn vui vẻ tràn ngập đỉnh núi.
Màn đêm hôm nay không tối tăm, trăng cũng không quá sáng nhưng chiếu xuống vạn vật giống như phủ lên một tầng sáng ngọc, trong trẻo lạnh lùng mà nhu hoà.
Đoan Mộc Điềm đứng ở đằng xa ngắm cảnh, Vinh Cầm Tĩnh đứng bên cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vuong-quy-phi/581390/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.