Theo mặt trời xuống núi, toàn bộ thế giới cũng trở nên yên lặng, nhưng giờ phút này trong Đoan Mộc vương phủ vẫn không hề bình tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều tề tụ ở Xuất Vân Các, ngay cả Cẩm Tú, Nguyên Hương cũng từ Nghiêu vương phủ chạy qua, Thần công tử vừa biết tin liền vội vàng lao về, lúc này đang đứng trong khuê phòng của Điềm Điềm, nhìn cháu gái hôn mê mà mặt trầm như nước.
Sắc mặt Điềm Điềm dường như còn xấu hơn cả hồi nãy.
Mũi tên kia từ đầu đến đuôi đều làm bằng sắt, thoạt nhìn vừa lạnh vừa dữ tợn vừa nặng, không ngừng xoắn ốc, làm cho vết thương của Điềm Điềm càng sâu càng đau đớn.
Quân Tu Nhiễm đưa tay cầm lấy mũi tên, giảm bớt gánh nặng cho nàng, tay không dám run dù chỉ một chút, ở trong trời đông giá rét nhưng mặt hắn lại toát đầy mồ hôi, thấm ướt vạt áo ngực, cả người như hư thoát.
Lão Vương phi đứng bên kia hơ đoản kiếm sắc bén trên ngọn lửa, muốn mau chóng rút mũi tên trong cơ thể Điềm Điềm ra, bằng không sẽ chỉ làm vết thương của Điềm Điềm thêm nghiêm trọng, thậm chỉ vết thương nàng vất vả tránh đi cũng sẽ tiếp tục bị xé rách, đến nỗi trí mạng.
Hơn nữa sắc mặt Quân Tu Nhiễm cũng khiến bà cực kì lo lắng, cho nên bà không dám nói cho hắn biết trên tên có độc, đang từng chút ăn mòn thân thể Điềm Điềm, nàng hôn mê đến nay chưa tỉnh, chỉ sợ là đang cố chống cự lại độc tố trong người.
Còn một chuyện còn nghiêm trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-vuong-quy-phi/581415/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.