Và rồi tôi cũng ngui giận, tôi hi hi cười ngô nghê với Triệu Huy Thanh và mọi người, chúng tôi vui vẻ nắm tay nhau xả giao như thể kết bạn lại từ đầu. Bàn tay của mỗi người họ khi chạm vào tay tôi ấm nóng như ngày đông có ánh mặt trời, miềm mại như đóa hoa sen trong hồ sen của công viên giải trí đó. Nụ cười của họ rạng rỡ như ánh sáng vừa hé nơi cuối trời đông, họ thanh nhã cao quý như ngọn núi hiền hòa sừng sửng giữa trời. Họ thân thiện như một khu rừng xanh ngát, khu rừng ấy cứ vào mỗi buổi sáng sớm đều có những tia sáng vừa hé chiếu xuyên qua những tán cây rậm rạp, nơi đỉnh cao có những đám mây trắng nhè nhẹ bồng bềnh lơ lửng. Và họ lấp lánh như ngôi sao đêm trên nền trời bao la vô tận, họ đẹp như những ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc của cây thông cao vút giữa lòng thành phố xa hoa tráng lệ này.
"Thôi được rồi, chúng ta phải về thôi, khuya lắm rồi đó!"
"Dạ! Hi hi!... Ọt ọt ọt! Hi...!" -tôi ngại ngùng xấu hổ nhìn chị Linh và mọi người, ấy thế bụng tôi cứ reo réo lên liên tục, nó làm tôi xấu hổ quá.
"Em cố nhịn chút đi, ông Lý có một buổi tiệc nho nhỏ để chiêu đãi riêng cho em ở biệt thự. Hi! Chúng ta về thôi, ông ấy đang đợi đấy!"
"Dạ! Về nhà ăn thôi!" -tôi hí ha hí hửng chạy lon ton lên xe như một đứa trẻ khóc nhè vừa được vỗ nín. Tiếng lục lạc lại vang lên vui vẻ theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-yeu-chu-nhung-khong-the-yeu/1120876/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.