Nắng đã tắt hẳn, một buổi chiều cứ ngỡ là bình yên của một xóm nghèo bon chen đang ẩn hiện đâu đó. Gió sông vẫn cứ nhẹ nhàng đưa những con diều bay cao bay xa, những đợt sóng lăn tăn thi nhau cùng ngọn gió ập vào bờ, hơi nước được cơn gió đầu mùa hạ của các cô cậu học trò vô tình cuốn bay theo những đám mây trắng trên kia, hơi nước thật mát. Có lẽ chính những hơi nước này cũng muốn rời bỏ dòng sông của chúng để bay đến nơi tự do nào đó, hoặc là chúng muốn tạm rời xa dòng sông, nhờ ngọn gió đưa chúng lên khỏi mặt nước, cùng chơi đùa với những đứa trẻ ngây thơ này.
Nhìn những đứa trẻ kia xem, chúng chơi đùa với nhau dưới bóng diều vui vẻ quá, tôi mong rằng sau này chúng đừng giống như những người lớn đang đứng bên cạnh chúng, "bằng mặt không bằng lòng", "khẩu phật tâm xà", sẵn sàng bỏ đi những người bạn chí cốt thời thơ ấu, sẵn sàng buôn lời thị phi diềm chết tuổi thơ của người khác, nói quên là quên, quên sạch hết kí ức thời còn bé. Tôi hy vọng rằng ngày sau, trong chặn đường chúng lớn khôn, chúng sẽ cùng nhau trưởng thành, mãi mãi là bạn của nhau, mãi mãi dìu dắt nhau và không bao giờ quên đi tuổi thơ tươi đẹp vui vẻ của mình cùng bạn bè thời thơ ấu, cũng không bao giờ từ bỏ cái nơi chúng sinh ra và lớn lên.
Tôi mong rằng tất cả chúng sẽ giống như những gì tôi hy vọng.
Nắng đã không còn, nhưng màn đêm vẫn chưa buôn, tôi vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-yeu-chu-nhung-khong-the-yeu/1120908/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.