Cả nhà bọn họ, vẻ ngoài có thể trông văn nhã, hòa nhã bao nhiêu thì bên trong lại mục ruỗng, ghê tởm bấy nhiêu. Đằng sau lớp mặt nạ đạo mạo đó là bộ mặt xấu xa đầy m.á.u tanh khiến người ta căm phẫn!
Tôi run rẩy cầm lấy chiếc chìa khóa mà Lưu Oánh cố ý đặt trên sofa, mở cánh cửa phòng chứa đồ đã bị khóa, rồi làm theo cách lần trước để lẻn vào căn phòng kia.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi có cảm giác như vừa rời khỏi địa ngục tăm tối để bước vào một địa ngục khác.
Hôm nay, căn phòng nhỏ này thậm chí còn không có cả rèm cửa.
Tôi bật đèn pin, ngay lập tức nghe thấy một tiếng hét khàn đặc, hoảng sợ cùng với âm thanh vỡ vụn của bát đĩa. Trong vùng sáng, người phụ nữ bị giam cầm sợ hãi lùi về sau.
Cơm canh trong bát văng ra, dính đầy lên tay chân cô ấy.
Cùng lúc đó, một mùi hôi nhàn nhạt thoảng trong không khí—
Cô ấy đã sợ đến mức mất kiểm soát.
Cô ấy vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm đó, đầu cúi thấp, cả người run rẩy.
Mà tôi… nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Vừa rồi Lương Niệm nói gì?
“Con mụ điên không có gia đình?”
Nhưng… làm gì có ai không cha không mẹ chứ? Trên đời này, làm gì có ai không có người thân của mình chứ?
Tôi giận đến mức toàn thân run lên, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Nhưng tôi không quên mục đích của mình—
Tôi đeo găng tay, cẩn thận đến gần người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/18-tang-dia-nguc-o-nhan-gian/1926457/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.